Chap 4
Sáng Hiếu cố dậy sớm để thay cái
quần đầy tinh dịch của nó tối hôm qua, nhìn sang thấy chị mình đang nằm ngủ
ngon lành như chú mèo con nó kiềm không được cuối xuống hôn lên trán Hương một
cái. Dậy sớm mà không ngủ lại được nên Hiếu đi chuẩn bị bữa sáng cho hai chị em
luôn. Hương dậy không lâu sau đó và ăn sáng nhưng không khí lại không mấy tự
nhiên. “Tối qua chị ngủ ngon không?”, Hiếu phá tan bầu không khí với câu hỏi mà
hỏi xong nó mới thấy mình ngu. Mặt Hương ửng hồng rồi gật đầu: “ừm, cũng ngon lắm”,
nhưng trong đầu nàng thầm nghĩ: “lấy cu cạ người ta cả đêm, ngủ được mới lạ
đó”. Hiếu cũng ngượng nên lại cắm mặt xuống ăn lấy ăn để. Cứ vậy mà không khí
đó duy trì đến chiều, lúc này Hiếu đang lo són dái vì cả ngày nay chị Hương
không nói gì với nó cả, “Có khi nào chỉ giận mình không, mà rõ ràng mình giả vờ
ngủ rồi mà, hay là chị ấy biết mình giả vờ rồi, trời ơi làm sao đây”, ngồi vừa
wc nghe tiếng nỗi buồn của mình rơi xuống nước mà tâm trạng Hiếu rối bời, không
biết làm sao cho phải. Uể oãi vác mình ra khỏi wc, nó nhìn quanh nhưng không thấy
chị Hương đâu cả, nó xuống tầng dưới hỏi cũng không thấy chị, giờ nó hoảng thật
sự, chị nó có gì chắc nó hối hận chết mất. Nó chạy lên nhà lấy điện thoại gọi
cho chị, có tiếng đổ chuông nhưng điện thoại Hương còn ở trong phòng nó. “Điện
thoại thì để đây, khu này phong tỏa thì chị ấy đi đâu được trời”, đầu nó bỗng
lóe lên: “Có khi nào…” rồi vội vã chạy lên tầng thượng của khu trọ. Tới nơi, nó
quét mắt nhìn quanh hết khoảng sân rồi dừng lại ở một góc nhà nơi có dàn hoa tơ
hồng đang quấn quanh lên các cột lan can, nơi đó một bóng người con gái đang đứng
hai tay co ro hứng đợt gió lạnh. Nó chạy đến thật nhanh rồi lay mạnh đôi vai gầy
của Hương như thể chị nó sắp biến mất luôn vậy. “Chị đi đâu lên trên này vậy,
có biết em lo lắm không?”, thoáng giật mình nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu
em khiến má Hương ửng hồng rồi phì cười: “Cũng biết lo cho chị à?”. Hương lại
quay sang bên kia tường, nơi ánh mặt trời cuối ngày đang dần biến mất. “Ba mất
rồi Hiếu à, chị mới nhận được tin cô 3”, câu nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng
Hương làm Hiếu như người mất hồn, từ nhỏ giờ chỉ có ba cha con chăm sóc, ba làm
lụng đủ mọi nghề nuôi hai anh em lên đến đại học, vì vậy mà sức ba nó yếu dần,
tháng trước bác sĩ bảo ba tránh vận động mạnh, người nhà theo giỏi chăm sóc thường
xuyên vì nguy cơ đột quỵ rất cao, nhưng nó không ngờ điều này lại đến nhanh như
vậy, nó còn chưa kịp làm gì để trả nợ cho ba. Giờ nó hiểu sao chị lại đột nhiên
lên trên này, lúc nhỏ hai chị em hay ra đồng chơi cùng với ba khi ba làm đồng đến
khi mặt trời xuống núi, ba cha con mới dắt tay nhau về nhà. Hiếu bước tới nhẹ
ôm Hương từ phía sau, thủ thỉ: “Chị còn có em mà, em sẽ lo cho chị”. Nép vào
lòng Hiếu như con chim nhỏ, Hương cũng không kìm chế được nữa mà bật khóc. Hai
chị em đứng đó một lúc lâu, khi đèn đường và đèn toàn nhà bật sáng, Hương cũng
đã nín khóc, tâm trạng nàng đã đỡ hơn rất nhiều, “Mình xuống nhà thôi, hết
phong tỏa mình về thăm ba ha”, “Ừm, xuống ăn cơm thôi, cũng trễ rồi”. Bữa cơm
qua loa rồi cả hai đi ngủ vì ai cũng có tâm trạng. Mong rằng ngày mai sẽ ổn
thôi.
Sáng sớm thức giấc đập vào mắt
Hương là gương mặt ngủ say của em trai nàng, qua ngày hôm qua nàng mới biết Hiếu
quan trọng với mình thế nào và nàng cũng biết mình quan trọng với Hiếu không
kém. Đưa tay vuốt nhẹ tóc Hiếu, nàng thì thầm như chỉ để nàng nghe được: “Hình
như chị thích em mất rồi”.
Bình luận
0